Với nhiều người, sự dối trá là chìa khóa dẫn đến quyền lực, danh vọng
hay để trả thù… nhưng lời nói dối nào cũng để lại hậu quả, và với những
người có ảnh hưởng lớn thì hậu quả càng lớn hơn nhiều.
![]() |
| Siêu lừa thế kỉ - Bernard Madoff |
Trong
lịch sử, có rất nhiều lời nói dối đã có ảnh hưởng lớn đến xã hội, chính
trị, khoa học và thậm chí là nghệ thuật. Sau đây là tổng hợp 10 cú lừa
gây ảnh hưởng lớn trong lịch sử.
10. Ngựa gỗ thành Troy

Hoàng
tử Paris của thành Troy đã bỏ trốn cùng Helen – người vợ xinh đẹp của
vua Sparta. Chiến tranh đã bùng nổ suốt 10 năm và thành Troy chỉ chịu
thất bại trước cú lừa ngoạn mục của quân Hy Lạp.
Với
đầu óc giảo hoạt và mưu tính thiên tài, người Hy lạp đã làm ra một con
ngựa gỗ khổng lồ, bên trong chứa đầy lính. Họ đã mang tặng con ngựa gỗ
này như quà để đàm phán hòa bình, và thành Troy đã rất vui vẻ chấp nhận
món quà đó. Sau khi ngựa gỗ vào thành, ngay trong đêm, những người lính
từ bên trong ngựa gỗ đã ra ngoài và cuối cùng thành Troy cũng đã bị đánh
bại.
Con
ngựa gỗ được biết đến như một thủ thuật đánh lừa thành công nhất trong
lịch sử. Mặt khác, sự dối trá này đã đem lại công bằng cho vị vua Sparta
bị cướp vợ. Và câu chuyện cũng đem đến lời cảnh báo hãy nên cẩn thận
trước quà tặng của kẻ thù.
9. Han van Meegeren giả mạo Vemeer

Sự
dối trá này là kết quả của sự ham muốn hư danh trong giới nghệ thuật.
Han van Meegeren là một nghệ sĩ luôn cảm thấy mình không được đánh giá
cao và ông đã lựa chọn cách dối trá để giới nghệ thuật thừa nhận mình.
Đầu
thế kỉ 20, các học giả đã tranh cãi về vấn đề liệu họa sĩ vĩ đại người
Hà Lan Vermeer có vẽ những tác phẩm miêu tả cảnh trong kinh thánh hay
không. Ngay lập tức Van Meegeren đã nhân cơ hội này đưa ra những tác
phẩm giả mạo Vermeer. Ông ta đã tỉ mỉ làm giả các đường nét, màu sắc và
tuổi tác một số bức tranh và đã nhận được sự xác nhận của một số nhà phê
bình – những người cho rằng Vermeer thật sự đã để lại những bức tranh
về kinh thánh. Những bức tranh giả mạo đã đạt được sự tán dương. Sự tham
lam háo danh đã khiến Van Meegeren tiếp tục lún sâu vào vũng lầy này.
Tuy
nhiên, sau đó Van Meegeren đã mắc một sai lầm lớn khi bán một trong
những bức tranh cho một người trong đảnh Quốc xã Đức. Sau chiến tranh,
quân đồng minh coi việc bán tranh của ông ta là hành động bán đi “kho
báu quốc gia”. Để chứng minh mình không phải là kẻ phản bội đất nước,
Meegeren đành thú nhận ông đã làm giả bức tranh. Cuối cùng Meegeren bị
buộc tội làm giả tranh. Meegeren đã chết do một cơn đau tim sau phiên
tòa chừng 2 tháng.
8. Siêu lừa thế kỉ - Bernard Madoff

Bernie
Madoff đã thừa thận rằng công ty đầu tư của ông “chỉ là một lời nói
dối” trong năm 2008, đây là một vụ lừa đảo chấn động toàn nước Mĩ.
Bernie đã thú nhận lừa các nhà đầu tư một số tiền khoảng 50 tỉ USD.
Madoff đã sử dụng một âm mưu lừa đảo được gọi là “Ponzi scheme” để gian
lận trong thời gian hơn một thập kỉ.
Chiêu
thức lừa đảo kinh điển “Ponzi scheme” đã được đặt tên theo Charles
Ponzi – một nhân vật mánh khóe hồi đầu thế kỉ 20. “Ponzi scheme” được
hoạt động như sau : kẻ chủ mưu A hứa hẹn với các nhà đầu tư một khoản
lợi nhuận khổng lồ, nhưng thay vì đầu tư tiền, người này sẽ giữ một số
tiền cho bản thân và sử dụng kinh phí từ các khoản đầu tư mới để hoàn
trả cho những người đầu tư trước.
Madoff
không phải là người sáng tạo ra loại hình lừa đảo này nhưng ông ta đã
đưa nó lên một tầm mới. Ông ta đã nắm giữ một nguồn tiền kỉ lục từ kế
hoạch của mình, và âm mưu của Madoff cũng đã được duy trì trong một
khoảng thời gian rất dài. Trong khi những “Ponzi Scheme” khác thường
nhanh chóng sụp đổ vì chúng liên tục đòi hỏi các nhà đầu tư cứ ngày một
nhiều hơn. Mặt khác, Madoff đã từng là chủ tịch của NASDAQ, một chuyên
gia được tôn trọng và có uy tín bậc nhất trong giới tài chính nên vụ
việc vỡ lở là một cú sốc lớn cho toàn nước Mỹ. Về sự tinh vi và mưu đồ
thì Charles Ponzi phải chào thua kẻ hậu thế của mình.
7. Anna Anderson và vụ giả mạo công chúa Alias Anastasia

Sau
cuộc cách mạng Nga, đảng Bonsevich đã tiến hành một cuộc thanh trừng
lớn nhằm vào gia đình hoàng gia Romanov – Nga hoàng Nicholas II, con
trai, vợ cùng bốn con gái của ông để đảm bảo việc không có người thừa kế
hợp pháp nào sau này có thể tập hợp quần chúng nổi dậy.
Sau
đó, một số tin đồn đã nổi lên cho rằng một số thành viên của gia đình
hoàng gia đã trốn thoát và sống sót. Và đã có rất nhiều người tự nhận
mình là người sống sót, nhưng trong tất cả, có lẽ trường hợp của “Anna
Anderson” là nổi tiếng nhất. Năm 1920, cô gái này đã được nhận vào bệnh
viện sau khi cố gắng tự tử và thú nhận rằng mình là công chúa út của gia
đình Nga Hoàng – Anatasia. Cô ta đã kể rất nhiều câu chuyện và sự kiện
chính xác xảy ra trong gia đình Nga Hoàng tại tòa án. Một số họ hàng của
Nga Hoàng đã chấp nhận rằng Anderson chính là Anastasia, nhưng phần lớn
những người khác thì tin rằng cả gia đình không còn ai sống sót.
Đến
năm 1927, người bạn cùng phòng cũ của Anderson đã tuyên bố rằng tên
thật của cô là Franziska Schanzkowska và cô ta chắc chắn không phải công
chúa. Tuy nhiên lời cáo buộc này không đủ chứng cớ nên Anderson vẫn
nhận được một vài quyền thừa kế từ hoàng gia. Việc kiểm tra pháp lý và
nhiều vụ tố tụng đã kéo dài trong nhiều thập kỉ cho đến tận khi Anderson
qua đời năm 1984. Nhiều năm sau, các xác minh về ADN đã chứng minh rằng
cô gái này không phải là Anastasia. Năm 209, các chuyên gia đã xác nhận
rằng tất cả hài cốt của gia đình Nga Hoàng đã được tìm thấy và không có
thành viên nào thoát chết năm 1918.
6. Titus Oates và âm mưu giết vua Charles II

Titus
Oates là một người đàn ông gian trá một cách toàn diện. Trong cuộc đời
của mình ông ta từng bị trục xuất khỏi hải quân và một số trường học ở
Anh, Oates còn bị kết án về tội khai man và vượt ngục. Ông ta được biết
đến với tội danh giết vua Charles II.
Titus
được nuôi dạy bởi một nhà thuyết giáo phái Tin Lành, vào Cambrigde để
học về các yêu cầu trong giáo hội Anh. Vì các hành vi sai trái của mình,
ông ta đã bị sa thải và bắt đầu liên kết với Công giáo. Oates được giáo
sư thần học Anh giáo Israel Tonge- người thù ghét Công giáo hậu thuẫn.
Oates đã tố cáo Tòa Thánh Roma có kế hoạch ám sát vua Charles II để đưa
em trai người là James lên thay và xóa bỏ giáo hội Anh giáo để phục hồi
Công giáo. Ông ta đã gieo rắc sự hoang mang dẫn đến những vụ hành quyết
làm 35 người phải chết.
Sau
khi vua Charles qua đời năm 1685, James lên làm vua và lúc này Oates
vẫn còn ngoan cố khai man trước tòa. Sau đó, Oates đã bị kết án và bỏ
tù. Tuy nhiên chỉ một vài năm sau, ông ta đã được thả trong cuộc Cách
Mạng Vinh Quang.
5. Người tối cổ

Sau
khi Charles Darwin cho ra mắt công trình “Nguồn gốc các loài” vào năm
1859, các nhà khoa học đã đi sâu vào những cuộc tìm kiếm hóa thạch tổ
tiên loài người. Họ tìm kiếm những “liên kết mất tích” để lấp vào những
khoảng trống trên thanh thời gian về sự tiến hóa của con người. Năm
1910, nhà khảo cổ học Charles Dawson đã cho rằng mình tìm thấy một liên
kết mất tích. Nhưng thực tế những gì được tìm thấy chỉ là một trò bịp
bợm.
Charles
đã khai quật được những mảnh xương và hàm răng trong các mỏ đá ở
Sussex, Anh. Ông đã đem nó cho Arthur Smith Woodward xem và nhận được sự
ủng hộ. Vài tuần sau, Woodward và Dawson chính thức diễn thuyết về “
người tối cổ” trước rất nhiều khán giả tại Hội địa chất London. Họ kể
lại chuyện đã khai quật được “người tối cổ” như thế nào, và rằng họ tin
chiếc sọ này không dưới 500.000 năm tuổi. Tuy nhiên, dù nhiều chuyên gia
ủng hộ kết luận trên, vẫn có những người không tin điều đó
Sau
này sự thật về Piltdown đã dần được làm sáng tỏ. Sau các cuộc kiểm
nghiệm, kết luận gây chấn động toàn thể giới khoa học. Đó là các hiện
vật kia không phải là 500.000 tuổi như lời tuyên bố gần 40 năm trước, mà
thậm chí nó chưa tới 50.000 tuổi. Vụ việc giả mạo vỡ lở ra đã làm toàn
thể cộng đồng khoa học bị sốc nặng và vô cùng hổ thẹn. Hóa ra rằng hộp
sọ đó chỉ khoảng 600 năm tuổi, và bộ hàm là của 1 con đười ươi đã qua
nhuộm răng, chỉnh sửa.
Vậy
ai đứng đằng sau vụ gian lận? Nhiều người đã bị nghi ngờ, kể cả Dawson.
Ngày nay, nhiều dấu hiệu đã chỉ ra Martin AC Hinton, nhân viên bảo tàng
tại thời điểm đó chính là người giật dây vụ việc này. Mục đích anh ta
làm vậy có lẽ để gây rắc rối cho ông chủ của mình - Arthur Smith
Woodward, người đã từ chối trả lương cho anh ta.
4. Vụ Dreyfus

Cũng
giống như âm mưu của Titus Oates, vụ bê bối này xảy ra vì lời nói dối
của Alfred Dreyfus, nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến chính trị và gây ra
sự thù hận trong thời gian dài. Alfred Dreyfus là một sĩ quan Do Thái
trong quân đội Pháp cuối thế kỉ 19. Bản kết án cuối năm 1894 đối với đại
úy Dreyfus — về tội để lộ những tài liệu bí mất của Pháp cho Đức - là
một sai lầm tư pháp. Ông bị kết án tù chung thân và bị đày ra đảo
Devils.
Sự
nghi ngờ về vấn đề này bắt đầu phát sinh khi các lá thư buộc tội được
phát hiện là giả mạo và thiếu tá Esterhazy mới là thủ phạm thực sự. Các
nhà chức trách Pháp đã đàn áp sự thật này nhưng nhà văn Emile Zola đã
phanh phui sự thật qua ngòi bút của mình. Vụ bê bối đã bùng nổ, khuấy
đảo xã hội một cách sâu sắc trong suốt 12 năm(1895-1906), trong đó hầu
như toàn thể các giới trong xã hội Pháp chia thành hai phe ủng hộ
Dreyfus (dreyfusard) và chống Dreyfusard (anti-dreyfusard) và dẫn đến
nhiều hệ lụy với nước Pháp về sau.
Sau
khi thiếu tá Hubert Joseph Henry thừa nhận làm giả tài liệu quan trọng
và tự sát thì một nội các mới được bầu và xử lại vụ án này. Trái với mọi
mong đợi, Dreyfus bị kết án một lần nữa, mười năm lao động khổ sai, dù
có vài tình tiết giảm nhẹ. Kiệt sức với đợt đi đày 4 năm trời, Dreyfus
đã nhận lệnh đặc xá của Tổng thống. Phải đến năm 1906 sự vô tội của ông
mới được thừa nhận chính thức thông qua một án quyết không chiếu xét của
Tối cao Pháp viện. Được phục hồi danh dự, đại úy Dreyfus trở lại quân
ngũ với quân hàm thiếu tá và tham gia vào chiến tranh thế giới lần thứ
nhất. Ông mất năm 1935. Trong khi đó, vụ bê bối đã thay đổi bộ mặt của
chính trị tại Pháp.
3. Vụ Clinton/ Lewinsky

Tháng
1 năm 1998, nhà báo Matt Drudge đã phanh phui ra một vụ việc giật gân.
Tổng thống Mỹ, Bill Clinton có quan hệ với Monica Lenwinsky – một thực
tập sinh nhà trắng. Clinton đã ngay lập tức phủ nhận việc này, Clinton
đã khai man trước tòa và đó là căn cứ để luận tội ông.
Paula
Jones là nhân viên tiểu bang Arkansas – nơi Clinton đã từng là thống
đốc. Jones đã cáo buộc Clinton quấy rối cô. Luật sư của Jones trong khi
cố gắng chứng mình Clinton có tội đã tìm được những cuộc hội thoại qua
điện thoại và Lewinsky đã nói về quan hệ của cô với tổng thống.
Khi
vụ bê bối bị công khai, công tố viên Kenneth Starr là người triệu tập
Clinton và cuối cùng ông cũng thừa nhận quan hệ với Lewinsky. Căn cứ vào
báo cáo của Starr, hạ viện đã bỏ phiếu buộc tội Clinton khai man và cản
trở công lý. Dù cuối cùng được Thượng viện tha bổng nhưng trong con mắt
nhiều người Mỹ, hình tượng của ông cũng đã bị hủy hoại.
2. Vụ Watergate

Hai
thập kỉ trước vụ bê bối của Clinton, tổng thống Mỹ Nixon cũng đã vướng
vào một vụ bê bối chính trị trên chính trường Mỹ, dẫn đến việc ông phải
từ chức.
Vụ
việc xảy ra vào mùa hè trước cuộc bầu cử nhiệm kì 2 của Nixon. Năm
người đã bị bắt khi đột nhập vào văn phòng của Đảng Dân Chủ tại khách
sạn Watergate. FBI đã lần ra manh mối, chính các nhân vật thân cận của
Tổng thống Nixon cùng ủy ban vận động bầu của của ông đã tổ chức vụ đột
nhập nhằm vào đối thủ chính trị là đảng dân chủ. Và rất có thể Nixon
chính là người giật dây đằng sau.
Nixon
đã phủ nhận cáo buộc và tuyên bố rằng mình không phải là người như thế.
Tuy nhiên, các kết quả điều tra của FBI đã bị ỉm đi dưới những âm mưu
che đậy của Nhà Trắng cho tới khi hai nhà báo của tờ Washington Post
công bố trên mặt báo. Quốc hội Mỹ bèn lập ủy ban điều tra. Trước nguy cơ
bị quốc hội phế truất, tháng 8 năm 1974 Tổng thống Nixon tuyên bố từ
chức. Vụ bê bối đã để lại hậu quả lâu dài trên chính trường Mỹ.
1. Tuyên truyền của Đức Quốc xã

Chủ
nghĩa phát xít xuất hiện ở Đức trong những năm 1930 và chế độ này đã có
những hành động tuyên truyền chống Do Thái. Những người Do Thái đã phải
chịu đựng thành kiến sâu sắc và bị đàn áp mạnh mẽ. Sự tuyên truyền
chống lại người Do Thái là một hành động lừa dối và đã đem lại những hậu
quả nặng nề. Một chính sách quốc gia được gọi là “Giải pháp cuối cùng”
đã được thiết lập nhằm loại bỏ sự tồn tại của người Do Thái.
Để
thực hiện điều này, Adolf Hitler và bộ trưởng truyền thông Joseph
Goebbels đã phát động một chiến dịch lớn nhằm thuyết phục người Đức rằng
người Do Thái là kẻ thù của họ. Báo chí đã được lợi dụng triệt để, đổ
lỗi toàn bộ các vấn đề của Đức, bao gồm cả mất mát trong chiến tranh thế
giới thứ nhất cho người Do Thái. Thậm chí họ còn khẳng định rằng người
Do Thái thực hiện những vụ giết trẻ em theo đạo Kito và dùng máu của
chúng làm bánh trong lễ Vượt Qua.
Hitler
và tay chân của hắn đã coi người Do Thái như vật tế thần, những gì họ
gọi là “lời nói dối lớn”. Lý thuyết này cho rằng lời nói dối lớn như thế
nào cũng không phải là vấn đề, mọi người sẽ dần tin vào điều đó nếu bạn
lặp lại nó nhiều lần. Hitler lý luận rằng ai cũng nói những lời nói dối
nhỏ, nhưng ít người có đủ can đảm để nói dối những điều to tát. Và
những lời nói dối to lớn đó sẽ dần được chấp nhận.
Theo GL
GenK/MaskOnline/howstuffworks
Các tin cũ hơn:
Các tin cũ hơn:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét